Chương 1. Lớp học hè.
Kì nghỉ hè luôn luôn có hai loại hoạt động, một là nghỉ ngơi và vui chơi đến hết hè rồi xách cặp đi học vào lúc khai giảng năm học, hai là học tập thi cử ngày đêm đều lo nghĩ. Bạn học Vương Nguyên không may mắc vào loại thứ hai, mama đại nhân không hài lòng về kết quả học tập của cậu, nhất là môn Toán, nên lôi cậu từ chiếc giường thân yêu ném vào lớp học hè với bao con mắt tò mò của nhiều người.
Vương Nguyên đẩy chiếc cặp vào hộc bàn rồi úp mặt xuống bàn. Cậu đang rất xấu hổ, cậu sợ nhất là ánh nhìn của mọi người, từ nhỏ đã vậy. Lấy những cuốn tập mà mama đã chuẩn bị cho cậu đặt lên bàn, lật qua lật lại, cố xua đuổi sự xấu hổ đáng ghét của mình. Bất giác, Vương Nguyên ngáp một cái. Uầy, đáng lẽ giờ này cậu đang lăn lăn trên chiếc giường êm ái của mình mới đúng chứ! Toán chỉ toàn bốn phép tính và vài công thức dài dòng, cớ đâu mà người ta phải viết một đống chữ dài ngoằn ngoèo để rồi học mãi học không hết chứ? Thật không có đạo lý mà! Sau một hồi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Vương Nguyên đã ngủ quên lúc nào không hay.
“Cậu gì ơi!”
“Này cậu…”
“Cái gì hả? Dám làm phiền Vương Nguyên ta, ngươi chán sống rồi!”
Hét vào mặt cái con người đáng ghét đã làm phiền giấc mộng yên bình, Vương Nguyên mới định thần lại mình đang ở đâu. Là lớp học, lớp học đó!!!
“Nếu chúng ta có thù oán gì kiếp trước thì tớ xin lỗi, nhưng phiền cậu hãy đứng lên, chỗ ngồi bên trong là của tớ a.”
Vương Nguyên ngu ngơ vài giây rồi mới hỏi lại:
“Cậu đang nói gì vậy? Tớ nghe không rõ a…”
“Cậu đang ngồi chỗ của tớ!”
Cậu bạn nhướn mày, khoanh tay đứng nhìn Vương Nguyên đang bối rối đứng lên, liên tục nói “Xin lỗi”.
Khi thấy cậu bạn kia ngồi xuống, Vương Nguyên thở phào lấy cặp sách ra. Cậu chợt khựng lại rồi ngập ngừng hỏi một câu:
“À… chỗ này có người ngồi không a…?”
Cậu bạn lắc đầu.
Vương Nguyên gật nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh. Đưa tay nhìn đồng hồ, hơn tám giờ rồi a. Mama nói tám giờ là vào học rồi mà, sao chưa thấy thầy đâu nhỉ? Tính hiếu kì đánh tan sự xấu hổ lúc nãy, cậu khều khều người bên cạnh.
“À này, tại sao còn chưa học nữa a?”
“Lão Đặng đang ghi chép danh sách học viên.” Ai đó khách khí trả lời.
“Ừ, cám ơn cậu!”
Ngồi mãi cũng chán, Vương Nguyên định lấy chiếc Iphone của mình ra chơi game một chút, dè đâu định mở cặp thì thầy… à không, theo lời cậu bạn thì phải gọi là lão Đặng, gọi cả lớp lấy sách ra giảng bài. Ông trời à, đâu cần ngược đãi tâm hồn dễ vỡ này của con như thế đâu chứ!
Ngán ngẩm mở sách ra, lật đến chương lão Đặng đã ghi trên bảng. Uầy, ôn lại kiến thức cũ, tại sao lần nào cũng gây buồn ngủ thế chứ! Vương Nguyên khuyến khích môn Toán nên dành để ru các đứa trẻ ngủ, đảm bảo rất hữu ích a!
Ai đó đang khều khều cậu, quay sang thì thấy cậu bạn kia đưa một tờ giấy gấp đôi dúi vào tay cậu. Vương Nguyên mở ra, trên đó có một dòng chữ [Cậu tên gì?]
Vương Nguyên viết viết vào tờ giấy [Tớ tên Vương Nguyên, còn cậu?] rồi đưa cho người nào đó bên cạnh.
Tờ giấy được ném qua [Vương Tuấn Khải, tớ gọi cậu là Nguyên Nguyên được chứ?]
Viết viết. [Tất nhiên, tớ sẽ gọi cậu là Tiểu Khải.]
Ném tờ giấy qua bên cạnh được một lúc rồi mà vẫn không thấy trả lời, đúng lúc định quay qua thì đột nhiên cậu rùng mình, nhìn lên bảng thì thấy lão Đặng ném cho cậu ánh mắt tức giận.
“Hai cậu đi ra ngoài cho tôi!”
***
“Xin lỗi cậu.” Vương Tuấn Khải thản nhiên quay sang nói một câu với giọng lạnh tanh.
“Không có gì a, chuyện này tớ gặp hoài riết quen luôn rồi!” Vương Nguyên cười hì hì. Không phải cậu nói vậy cho anh bớt áy náy đâu, Vương Nguyên vốn rất thích nói chuyện, đứng phạt ở ngoài hành lang cũng là chuyện bình thường đối với cậu. Cùng lắm cậu sẽ mượn tập của một bạn học tốt bụng nào đó để chép bài.
“Cậu lần đầu đứng phạt à?” Vương Nguyên bắt chuyện, không khí im ắng lúc nào cũng đáng sợ với cậu.
“Có thể cho là như vậy.”
Vài phút sau lại trở nên im lặng. Tự nhiên bây giờ cậu không có gì để nói là sao? Mọi hôm cậu rất hăng về việc bắt chuyện với người khác mà. Tự nhiên không khí căng quá đi, thật khó chịu mà!
Luồng gió mùa hè nhè nhẹ thổi qua, tiếng ve mùa hè râm ran. Có tiếng giảng bài khô khan của lão Đặng xen vào khung cảnh mùa hè. Vương Nguyên lại nghe thấy tiếng hát trầm lắng nhưng rất nhỏ dịu trong không gian, cậu quay sang phải, Vương Tuấn Khải đang nhếch môi nhè nhẹ theo âm thanh êm ái đó. Anh đang hát ư?!
Vẽ phác trên phôi gốm đã ra sứ Thanh Hoa, ngòi bút đậm chuyển nhạt
Hoa mẫu đơn vẽ trên thân bình như nàng đã điểm trang
Hương thơm gỗ đàn bay qua cửa sổ, ta chợt hiểu lòng nàng
Ngọn bút lướt trên giấy Tuyên đến đây bỗng ngừng đoạn
Tranh sĩ nữ phủ men, như muốn ẩn tàng ý vị
Mà nụ cười của nàng lại như nụ hoa chớm nở
Vẻ đẹp của nàng như làn hương phiêu tán
Đến nơi nào ta không tới được.
Trời trong xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta đang đợi nàng
Kìa khói bếp nhà ai vấn vương ngàn dặm bên sông
Dưới đáy bình viết Hán lệ, phỏng theo nét thanh thoát của thư pháp tiền triều
Coi như ta đặt phục bút để đợi được gặp nàng
Trời trong xanh đợi cơn mưa phùn, còn ta đang đợi nàng
Ai vớt trăng đáy nước, thấy kết cục buồn trong quầng sáng
Như gốm Thanh Hoa truyền thế vẫn đẹp như xưa
Ánh mắt nàng cười
Hình cá chép xanh trên men trắng nhảy nhót nơi đáy bát
Khi ta lâm mô Tống thể đề lạc khoản lại nhớ tới nàng
Nàng giấu bí mật ngàn năm trong lò gốm
Khẽ nhẹ như kim thêu rơi mặt đất
Lá chuối ngoài song gặp mưa rào, vòng cửa gặp gỉ đồng
Còn ta gặp nàng lúc đi qua thị trấn nhỏ ở Giang Nam
Trong bức tranh sơn thủy
Nàng trốn trong lớp mực đen sâu thẳm…
(Sứ Thanh Hoa – Châu Kiệt Luân)
Bất giác bản thân cậu cũng chìm vào giọng hát của anh, cảm giác thực yên bình. Trong hàng trăm lần đứng phạt hành lang, lần đầu tiên cậu phát hiện rằng đứng phạt cũng có cảm giác tuyệt vời đến vậy.
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, nụ cười của cậu khi hé nở làm anh cảm thấy kì quái. Đứng phạt cũng vui vẻ vậy sao?
“Nguyên Nguyên, cậu thích đứng phạt lắm sao?”
“…”